Người
ta nói bạn bè hùn hạp làm ăn chung thường không bền. Có cô bạn làm ở công ty
chuyên dịch vụ đăng ký thành lập doanh nghiệp, cô nói các công ty mà ghép 3 chữ
như ABC, tức 3 anh bạn thân A, B, C hùn vốn thành lập, khoảng 10 công ty thì
sau 10 năm chỉ còn một. Tức 90% giải thể, trong đó có thể do kinh doanh tệ quá,
và cũng có thể do công ty ăn nên làm ra quá. Không ai biết vì sao làm ăn tốt
cũng phải giải tán? Theo Tony, có lẽ khi ăn nên làm ra, ai cũng muốn giành phần
hơn, ai cũng nghĩ công lao mình nhiều hơn, nhưng lại chia phần bằng nhau. Tony
có anh bạn, học chung lớp cao học. Anh lớn tuổi hơn, học cao hiểu rộng, Tony
xem như là đại ca. Sau khi rời tập đoàn xây dựng của Nhật với kinh nghiệm về tư
vấn xây các tòa cao ốc, anh mở công ty riêng với một anh bạn thân. Lúc khai
trương công ty, thấy anh bá vai ôm cổ anh cổ đông này và nói: “Đây là ông anh của
anh, coi như anh em ruột, sống chết có nhau, tụi anh tin tưởng nhau 100%, sẵn sàng
hy sinh cho nhau”. Nói rồi nâng ly côm cốp, bia rượu phừng phừng, nom có vẻ yêu
nhau tha thiết. Những tưởng lúc đó ai mà nhào tới đánh ông cổ đông này, anh có
thể rút gươm ra chiến đấu và có thể tử vì bằng hữu.
Rồi
công ty đến nay được 3-4 năm, làm rất tốt. Năm ngoài gặp, anh trề môi khi nói về
cái anh cổ đông đó: “Nó có làm gì đâu, trong khi tao làm chết bỏ luôn, cuối năm
chia tiền bằng nhau. Mày thấy có điên không, có đúng không”. Tony hỏi lại thế
lúc đầu góp vốn thì sao, có ràng buộc điều lệ thế nào. Ảnh nói là lúc đó nó có
tiền, tao có nghề, nên mới hùn lại làm. 50/50. Chỉ ghi trong bản điều lệ vậy
thôi chứ mấy vấn đề chia lời tức, chi phí này nọ… không có nói, chưa làm ăn mà
đã bàn bạc mấy cái đó thấy kỳ lắm. CHÍNH VIỆC KHÔNG RÕ RÀNG TỪ ĐẦU KHIẾN MỌI HỢP
TÁC TAN VỠ VỀ SAU. Anh kể, mày biết không. Nó vẫn cứ đi làm việc của nó, vẫn có
lương ngon lành, trong khi tao cày muốn chết. Tony hỏi vậy giờ sao, ảnh nói tao
sẽ hất nó ra khỏi công ty, yêu cầu nó rút vốn. Công sức là của tao cả.
Hôm
nọ tình cờ gặp rồi kéo vào quán nhậu, anh nói: “Tao đang điên tiết. Nó không chịu
rút. Nó thấy đang ngon ăn mà. Rồi cũng sẽ phải rút thôi. Tao sẽ làm cho công ty
này thua lỗ, thế nào nó cũng rút thôi mày ạ”. Anh lại nói: “Nó ngu lắm, có biết
gì đâu. Thế là tao chỉ đạo kế toán tăng chi phí. Vợ con tao đi chơi cũng ghi
vào chi phí công tác, tao cất nhà thì hạch toán vào xây chi nhánh, đi Đà Lạt
tao cũng đi máy bay, rồi bắt tài xế chạy lên để chở tao đi vòng vòng, rồi tao
bay về, tài xế xách xe không chạy về sài gòn. Tao suốt ngày tiếp khách. Năm nay
lỗ to mày ạ, mày thấy tao có thông minh không?” Nói rồi anh cười đắc thắng,
gương mặt toát lên vẻ lanh lợi của một chủ tịch hiệp hội doanh nhân ngành Y quận
X.
Đi
trên đường về, Tony nghĩ thầm: Thông minh thật sao. Sao một người mình từng ngưỡng
mộ, từng rao giảng bao điều hay cho mình lại có suy nghĩ “khôn” như thế? Giữa
hai người “khôn”, có thể hợp tác làm ăn với nhau được không. Thế rồi say quá,
ngu ly bì, chẳng suy nghĩ được nhiều. Cứ thế thời gian trôi đi. Hôm nay anh gọi
điện rủ mình đi hội thảo, anh nói, tao làm diễn giả mày ạ, mày đi đi cho vui. Hỏi
đề tài gì anh, anh nói hội thảo về “Tính liên kết để tăng sức mạnh cho các
doanh nghiệp Việt”
Trích Trên
đường băng của Tony Buổi Sáng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét