Rất nhiều ngày trôi
qua chỉ với một nỗi buồn. Không hiểu cớ làm sao những ngày trước còn nói nói
cười cười, thì những ngày gần đây người lại vô cảm, vô hồn với ta, tự nói với
lòng: “chắc có gì hiểu lầm giữa ta và người?” kiếm gặp người, người lại chẳng buồn
buôn lời, hỏi gì nói đó, những cuộc đối thoại trôi qua nhạt nhẽo, vô hồn.
Rồi cũng đến ngày, tự
tìm cho ta được câu trả lời, tìm người để xin lỗi, người lắng nghe lời xin lỗi,
người lặng im.
Không khí những ngày
tiếp theo ngộp thở đến tưởng chừng như ngất xỉu. Nhiều khi muốn tránh mặt nhau,
để đỡ làm người khó chịu, nhưng đến chuyện tránh mặt nhau cũng là không thể,
làm chung bộ phận, chung công ty, nghĩ ở nhà thì chắc là không gặp rồi, chứ đi
làm thì sao mà tránh, nhưng không lẽ giờ mình xin nghĩ việc, mà giờ mình xin
nghĩ liệu có phải quá con nít chăng.
Ta kiên nhẫn chờ đợi
những ngày sắp tới, vì thật ra tự bản thân ta biết lỗi, tự bản thân ta xin lỗi
thì cớ sao không thể bỏ qua lỗi lầm cho ta, ai mà không một lần phạm lỗi. Rồi…
mối quan hệ cũng chẳng chuyển biến tốt hơn. Thật sự rất nhiều ngày tháng đã
trôi qua, và đến hiện tại, chính ta cũng không thể hiểu đã có chuyện gì diễn ra
sau lưng ta. Liệu ta có bị ai đó nói xấu với người, hay liệu ta đã tiếp tục có
những hành động gì lại không đúng, cũng có thể ta đã lại nói gì đó lỡ lời mà
không hay.
Thiết nghĩ, nếu một
người giận một người mà đến mức mà không thể quay về mối quan hệ như ban đầu
thì chắc chỉ là do chưa đủ thời gian bên cạnh nhau để hiểu cho nhau, thông cảm
cho nhau, hay suy nghĩ cho đơn giản do giữa hai người đã hết chữ “duyên”. Có
duyên thì làm bạn, có duyên thì nói chuyện, có duyên nhiều chút nữa thì cùng
nhau tâm sự chuyện trăng, sao, chuyện xã hội.
Thôi thì nghĩ: “chắc
giữa người và ta quá ít duyên, ít đến nỗi chỉ vừa kịp mua cho nhau cái bánh,
chỉ vừa kịp cười cùng nhau những chuyện tình trớ trêu, chỉ kịp bàn cùng nhau
những tổn thương mình phải chịu… thì đã hết duyên”. (Nghĩ vậy cho đỡ mệt cái
não đang suy đoán lung tung).
Thôi thì mỗi ngày gặp
nhau, nhìn thấy người, biết người luôn khỏe mạnh, biết người luôn được ai đó
thương yêu, thì có lẽ lòng đã mãn nguyện. Người không muốn chạm ta, ta cũng sẽ
hạn chế đụng người, người sống cuộc sống của người, ta sống cuộc sống của ta.
Chỉ cần ta và người luôn vui vẻ trong cuộc sống của chính mình là được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét